Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

VUI RỒI EM

Vui rồi em
Hai mươi năm
Từ cổng trường sư phạm
Ta bước chân thong thả đường đời
Thời gian trôi
tóc dần lấm thấm
Gõ nhịp đời
trên phiến bảng xanh xưa

Vui rồi em
Hai mươi năm
Xin ôm ấp nhọc nhằn
Ta làm chứng cho một thời trai trẻ
Yêu thương phiền muộn, nao lòng
đã lắng sâu nơi ta
thức tỉnh

Vui rồi em
Hai mươi năm
Bộn bề tâm sự
Đường nhân thế đi qua
Cháy bỏng những bài ca
hạnh phúc đời người
Tiếng em hát
chạm gió trời lồng lộng
Nghìn năm sau
vẫn trời vẫn đất
vẫn núi sông ta

Vui rồi em
Hai mươi năm
Hoa phượng rụng sân trường
Hoa cau rải hạt cườm trước ngõ
Cơn dông chiều ửng lên màu xứ sở
Con cái ta
thả cánh diều làm thông điệp tình yêu
Tự trái tim mình em đã nở thành hoa

Vui rồi em
Hai mươi năm
Ta dọn đời mình bằng viên phấn trắng
rạch ròi không lẫn
Thời gian trôi
Tóc dần lấm thấm
Nhìn lại mình đời vẫn vui.



Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2008

VIẾT Ở GHỀNH RÁNG 2

Biết là không mong gì được nữa
Từ dạo ta trèo lên ghềnh Ráng
Đá Trứng trôi trên dốc Mộng Cầm

Chẳng bao giờ nói nữa đâu em
Tuổi trẻ anh đi cùng nỗi nhớ
Đời cứ nghèo riêng một nhành hoa

Anh chưa nói với em điều gì
Mà cho có những điều suy nghĩ
Như mây bay
Trằng một vòm trời qua vầng trán ước mơ.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

BỎ QUÊN ĐÂU ĐÓ

Đêm
Trời đất gần nhau
Vỡ trong không gian lời ru mẹ hát
Thấm vào lòng mỗi đêm

Chưa hiểu hết lời tự tình xứ sở
Mà yêu sao nốt nhạc trầm bỡ ngỡ liêu trai
Em bỏ quên một câu ca dân dã
Mình nghèo đi biết mất...

Đâu trong em thời con gái xa xưa
Mình gởi nhau một miếng trầu cau
Là tình vừa đến đậu
Có vầng trăng làm chứng mọc trên đầu ?

Đâu lời ru
Câu ca cổ
Bên vành nôi nghiêng ngã ơ hời
Bát nước chè xanh mỗi trưa hóng gió

Đâu rặng tre làng thong thả nhịp võng đưa
Mái nhà tranh yên ả chiều hè
Đâu iếng nước cây đa ngày mới lớn
Tiếng gọi bò kéo lại một hoàng hôn ?

VIẾT Ở GHỀNH RÁNG 1

Trời hỡi ! Sóng dồn như muốn ngất
Đá Trứng trôi tan tác nhuốm hoàng hôn
Buổi chiều ấy vỡ tan đầu ngọn sóng
Bứt lá sim già
Nhớ mối tình Hàn Mặc Tử năm xưa

Dốc Mộng Cầm chân trèo chân trượt
Dễ chừng gió xoáy níu bàn chân
Em cứ bảo chiều lên Ghềnh Ráng
Lối đi hoa cỏ níu chân người

Chiều lên cát vàng trơ con ốc
Óng ánh xanh đâu đó chân em
Mênh mông biển khơi hoàng hôn xuống đỏ
Cầm tay em gió lộng phía lưng đồi

Dừng chân bên mộ chí
Gió tạt ngang hổn hển tình ca
Em thầm thì ngó về phía đảo
"Nghe ra ý vị và thơ ngây"