Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

VUI RỒI EM

Vui rồi em
Hai mươi năm
Từ cổng trường sư phạm
Ta bước chân thong thả đường đời
Thời gian trôi
tóc dần lấm thấm
Gõ nhịp đời
trên phiến bảng xanh xưa

Vui rồi em
Hai mươi năm
Xin ôm ấp nhọc nhằn
Ta làm chứng cho một thời trai trẻ
Yêu thương phiền muộn, nao lòng
đã lắng sâu nơi ta
thức tỉnh

Vui rồi em
Hai mươi năm
Bộn bề tâm sự
Đường nhân thế đi qua
Cháy bỏng những bài ca
hạnh phúc đời người
Tiếng em hát
chạm gió trời lồng lộng
Nghìn năm sau
vẫn trời vẫn đất
vẫn núi sông ta

Vui rồi em
Hai mươi năm
Hoa phượng rụng sân trường
Hoa cau rải hạt cườm trước ngõ
Cơn dông chiều ửng lên màu xứ sở
Con cái ta
thả cánh diều làm thông điệp tình yêu
Tự trái tim mình em đã nở thành hoa

Vui rồi em
Hai mươi năm
Ta dọn đời mình bằng viên phấn trắng
rạch ròi không lẫn
Thời gian trôi
Tóc dần lấm thấm
Nhìn lại mình đời vẫn vui.



Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2008

VIẾT Ở GHỀNH RÁNG 2

Biết là không mong gì được nữa
Từ dạo ta trèo lên ghềnh Ráng
Đá Trứng trôi trên dốc Mộng Cầm

Chẳng bao giờ nói nữa đâu em
Tuổi trẻ anh đi cùng nỗi nhớ
Đời cứ nghèo riêng một nhành hoa

Anh chưa nói với em điều gì
Mà cho có những điều suy nghĩ
Như mây bay
Trằng một vòm trời qua vầng trán ước mơ.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008

BỎ QUÊN ĐÂU ĐÓ

Đêm
Trời đất gần nhau
Vỡ trong không gian lời ru mẹ hát
Thấm vào lòng mỗi đêm

Chưa hiểu hết lời tự tình xứ sở
Mà yêu sao nốt nhạc trầm bỡ ngỡ liêu trai
Em bỏ quên một câu ca dân dã
Mình nghèo đi biết mất...

Đâu trong em thời con gái xa xưa
Mình gởi nhau một miếng trầu cau
Là tình vừa đến đậu
Có vầng trăng làm chứng mọc trên đầu ?

Đâu lời ru
Câu ca cổ
Bên vành nôi nghiêng ngã ơ hời
Bát nước chè xanh mỗi trưa hóng gió

Đâu rặng tre làng thong thả nhịp võng đưa
Mái nhà tranh yên ả chiều hè
Đâu iếng nước cây đa ngày mới lớn
Tiếng gọi bò kéo lại một hoàng hôn ?

VIẾT Ở GHỀNH RÁNG 1

Trời hỡi ! Sóng dồn như muốn ngất
Đá Trứng trôi tan tác nhuốm hoàng hôn
Buổi chiều ấy vỡ tan đầu ngọn sóng
Bứt lá sim già
Nhớ mối tình Hàn Mặc Tử năm xưa

Dốc Mộng Cầm chân trèo chân trượt
Dễ chừng gió xoáy níu bàn chân
Em cứ bảo chiều lên Ghềnh Ráng
Lối đi hoa cỏ níu chân người

Chiều lên cát vàng trơ con ốc
Óng ánh xanh đâu đó chân em
Mênh mông biển khơi hoàng hôn xuống đỏ
Cầm tay em gió lộng phía lưng đồi

Dừng chân bên mộ chí
Gió tạt ngang hổn hển tình ca
Em thầm thì ngó về phía đảo
"Nghe ra ý vị và thơ ngây"

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2008

THÍ DỤ

Thí dụ
Mai em không về
Thí dụ
Mai em không đến
Mới ra giêng có điều gì trống vắng
Chim vịt kêu chiều trời ngã nghiêng say
Anh thẩn thơ nhìn vạt nắng nhỏ trên tay
Long lanh rớt soi bóng mình ảo ảnh
Mấy mùa xuân đi qua
Nhớ hai đầu gởi lại
Mưa nắng đổi mùa anh và em
Những ngày trở gió trời hanh
Vũ trụ dùng dằng phân vân hai nửa
Bấm bàn tay em đếm lại mình
Giọt mưa nào là hạt nhớ hạt thương

Thí dụ
Mai em không về
Thí dụ
Mai không là em nữa
Ai có nhớ ai?
Trời tháng giêng sóng sánh mùa con gái
Trong ngày vui chúng mình chờ đỏ mắt
Kim đồng hồ đi chậm hơn, chậm hơn
Ngày sẽ lâu về
Đêm sẽ lâu tan
Anh chắc ngẩn ngơ những chiều ráng đỏ
Buâng khuâng vạt nắng rớt ai đền

Thí dụ
Sao không là anh và em
Thí dụ
Sao không là tất cả
Gõ cửa tìm nhau những chiều mưa bụi
Dù gió mơn man thổi dọc triền kỷ niệm
Ai dìu ai qua vách hở mưa chan
Dẫu thế nào
Anh và em ngày mai thành cổ tích
Giữa trời xuân nắng ngập
Nhìn em đi
Nhức ruột tháng Giêng hồng.

KHÓI RƠM

Ngập trong mưa nắng
Mồ hôi bạc trắng đất đồng
Chờ đến mùa sau giáp hạt
Lúa dưới đồng làng vàng se

Lắc lay vai gầy của mẹ
Đôi chân lặn lội đồng sâu
Hạt lúa chín từ bụi rạ
Cho con cơm mới thơm lừng

Con ngồi xếp bằng một phía
Nhìn cha tóc ngả gian nan
Không tin cứ đi mà hỏi
Gié vàng cong ngọn câu liêm

Chạng vạng bên mâm cơm tối
Bóng trăng ngả xuống sân nhà
Cái nong sum vầy cơm mới
"Đầu tôm nấu với ruột bầu"

Mẹ cha nhìn nhau tháo gỡ
Sẻ chia hạnh phúc đơn sơ
Con ngồi nhẩm bài học cũ
"Công cha như núi Thái Sơn"

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

DẤU HỎI PHÍA SAU LƯNG

Quê hương,
Năm ngọn núi cắm mũi tên
vào mênh mông của biển
Dòng sông chưa hiểu hết mình đã tan vào
vô tận
Tiếng ì ầm con nước vấp vào nhau
Thời gian dập dồn đầu sóng
Trái tim đập trong ngực mẹ
những chiều gánh rạ đồng xa

Quê hương,
Ánh trăng chẻ vào điệp trùng sông núi
Câu hò khoan
rưng rưng từ gấp khúc cuộc đời
Chân em lún vào đường đất quê mình
những ngày mưa dầm sùi sụt

Quê hương,
Có vai mẹ gánh hai mùa mưa nắng
Phồng lên vết chai thời gian
Cho hạt lúa thơm hơn
củ khoai thơm hơn
trái ớt cay hơn
Cho củ riềng hăng lên mùi xứ sở.

Quê hương,
Nơi em cắp nón ra đi
Thả câu ca trầm bổng phía sau lưng
Em đi rồi có về không?
Em sợ ngọn gió Lào rát mặt,
Sợ rượu hồng đào chưa nhấm đà say
Sợ chai tay má phai môi nhạt
Sợ đất quê mình cằn cỗi
Không nuôi em trắng da
xanh tóc xứ này ?

KHÓI RƠM

Trăng suông mờ hơi sương
Gió quệt vào hai má
Mùi khói rơm ập đến
Nồng nàn hơi đất đai

Chờ em đánh bò về
Hoàng hôn lên cuối bãi
Mình đứng dưới trời quê
Hai đứa rất thanh bình

Đầu tháng hai còn trẻ
Đống rơm cháy chưa thành
Ngọn lúc tối lúc sáng
Hai đứa mình chờ nhau

Cầm tay em mỏng tang
Bên đống rơm thả khói
Nồng nàn và thiết tha
Khen khét và ngọt lành

Ngon như củ khoai lùi
Nướng ủ rơm ngoài bãi
Mỗi lần chiều chăn bò
Dùng dằng cầm cho nhau

Dưới trăng mờ hơi sương
Khói rơm ai đốt đồng
Quyện đầy trong lòng tay
Hít một hơi đầy ngực
Thơm phức như hương trời

Đánh bò về còn say.

ĐƯỜNG MÒN

Đường mòn chẻ đôi khuôn mặt làng ta
Chảy dưới nắng lặng trong mưa bong bóng
Cỏ chân vịt lưa thưa bện chéo
Đủ níu chân anh năm tháng đời người

Đã quen lắm nghìn đêm không đi lạc
Sợi chỉ đường em, sợi chỉ đường anh
Liền nhau những mảnh đời chân đất
Xa xôi cho mấy cũng gần

Chỗ bờ mương có cây hoa gạo đỏ
Phía bên anh ngang qua chiếc ao bèo
Cắm cây dứa rung rinh đợi nắng
Đám cưới nghèo ai thẩn thờ trông

Ai mở con đường mòn,
No nê đất bật dấu chân mình?
Thành ra trong xóm thôn ta
Một con đường cõng năm tháng đi qua

Cõng chân mẹ trở vai gánh lúa
Mỗi chiều về chạy đánh đồng xa
Mềm mại cho em đi chợ huyện
In bàn chân hai xóm nên gần

Ai quen đời phố thị phồn hoa
Nhớ một quê hương. Quên một đường mòn
Cứ tắc lưỡi đường xa lăng lắc
Đọng chút hồn quê xóm nhỏ xanh rờn.