Trời hỡi ! Sóng dồn như muốn ngất
Đá Trứng trôi tan tác nhuốm hoàng hôn
Buổi chiều ấy vỡ tan đầu ngọn sóng
Bứt lá sim già
Nhớ mối tình Hàn Mặc Tử năm xưa
Dốc Mộng Cầm chân trèo chân trượt
Dễ chừng gió xoáy níu bàn chân
Em cứ bảo chiều lên Ghềnh Ráng
Lối đi hoa cỏ níu chân người
Chiều lên cát vàng trơ con ốc
Óng ánh xanh đâu đó chân em
Mênh mông biển khơi hoàng hôn xuống đỏ
Cầm tay em gió lộng phía lưng đồi
Dừng chân bên mộ chí
Gió tạt ngang hổn hển tình ca
Em thầm thì ngó về phía đảo
"Nghe ra ý vị và thơ ngây"
Thứ Ba, 2 tháng 9, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét