Văn
Thu Bích
Nghệ thuật cồng chiêng đóng vai trò vô cùng quan
trọng trong đời sống văn hóa tinh thần của các tộc người thiểu số từ ngàn xưa
cho đến ngày nay. Cồng chiêng Tây nguyên cũng như cồng chiêng các tộc người
thiểu số sống trên phía Tây dãy Trường Sơn chỉ có ý nghĩa đích thực khi sống
trong chính không gian (môi trường) vốn có từ lâu đời, nơi mà ảnh hưởng của văn
hóa Ấn Độ và Trung Hoa chưa hề chạm tới. Đây là yếu tố địa văn hóa mà theo giáo
sư Trần Quốc Vượng là không thể tách rời được với loại hình nghệ thuật diễn
xướng dân gian này.
Nghệ
thuật cồng chiêng, trong đời sống tinh thần của các tộc người thiểu số Tây
Nguyên - Tây Trường Sơn.
Từ xa xưa cồng chiêng là những nhạc cụ thiêng, chỉ được diễn tấu trong các nghi
lễ, nghi thức cúng tế, tiếng chiêng là ngôn ngữ được con người sử dụng để thông
quan với thế giới siêu nhiên, thần linh, vì thế không được đánh chiêng trong
các sinh hoạt vui chơi. Tuy nhiên, ngày nay cồng chiêng không chỉ hiện diện
trong các sinh hoạt lễ hội dân gian mà còn có mặt trong các lễ thức đơn giản
hoặc trong một số lễ hội đương đại với sự tham gia tích cực của các dạng thức
hoạt động văn hóa sinh động.
Trong đời sống tinh thần của các tộc người thiểu
số, cồng chiêng đi theo suốt vòng đời của con người, từ lễ thổi tai khi mới chào đời vài tháng tuổi đến lễ trưởng thành khi đã bước qua tuổi dậy
thì, từ lễ cưới cho đến khi nằm xuống
trở về với cát bụi đều có tiếng chiêng tiễn đưa đến nhà mồ, rồi tiếng chiêng
lại ngân nga trong lễ Bỏ mã dẫn dắt
linh hồn về với ông bà tổ tiên.
Tiếng chiêng chỉ trổi lên trong những thời khắc
linh thiêng, quan trọng của đời người, tiếng chiêng thúc giục bao trai làng
mạnh mẽ chiến đấu chống quân thù hoặc đệm theo các điệu múa dân gian trong các
lễ hội đâm trâu mừng chiến thắng, mừng lúa mới và có lúc lại trầm lắng hòa cùng
giọng kể khan của già làng khắc họa những câu chuyện đậm tính huyền thoại từ
kho tàng sử thi quý báu.
Như vậy, chiêng không chỉ là nhạc cụ
đơn thuần trong hệ thống nhạc cụ truyền thống của các dân tộc mà chính là biểu
tượng, là linh hồn và sức mạnh của mỗi dân tộc dù trong thời bình hay thời
chiến.
Chỉ riêng tại vùng cao Quảng Nam - Đà
Nẵng nằm ở phía Tây dãy Trường Sơn, trong thời gian chưa chia tách địa giới,
hằng năm cũng đã tổ chức thường xuyên lễ hội các dân tộc thiểu số miền núi. Vào
dịp này, dàn cồng chiêng của các tộc người Cơ tu, Xê đăng, Cor, Cadong đã trình
diễn nhiều điệu cồng chiêng và múa dân gian truyền thống đặc sắc, tuy không
gian văn hóa cồng chiêng vùng đất này không quy mô như không gian văn hóa cồng
chiêng Tây nguyên, song nó vẫn có bản sắc riêng cần được quan tâm nghiên cứu.
Không gian
văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên - Tây
Trường Sơn trong xu thế hội nhập.
Ngày nay không gian văn hóa cồng
chiêng Tây Nguyên - Tây Trường Sơn,
dưới góc độ tự nhiên, văn hóa, xã hội và trước những thách thức trong xu thế
hội nhập. Những tác động của nhiều yếu tố văn hóa đa phương, đa dân tộc, không
gian truyền thống “Làng gắn với rừng”
bị phá vỡ do quá trình tái định cư vì các công
trình thủy điện được thiết lập, các làng định canh định cư theo mô hình
kinh tế hộ gia đình, kinh tế vườn. Hậu quả là nhiều làng, bản, nhà gươl biến
mất, cồng chiêng thiếu vắng. GS Ngô Đức Thịnh đã từng nói rằng: Nhà gươl là đặc trưng của vùng Trường Sơn
”, thế mà thậm chí có vùng dân tộc không còn nhà gươl để tổ chức các nghi lễ
tín ngưỡng, lễ hội truyền thống của cộng đồng. Đáng buồn là có đồng bào do
thiếu nhận thức, có tiền chỉ muốn mua sắm xe máy, tivi… mà không mua cồng
chiêng, bởi với họ cồng chiêng không còn là một thứ tài sản quý giá. Trước thực
trạng này, ngành văn hóa cũng đã tiến hành sưu tầm, thống kê và tập hợp lại một
cách hệ thống cồng chiêng trong tổng thể không gian văn hóa cồng chiêng, từ đó
mới có thể giới thiệu, quảng bá cồng chiêng như một sản phẩm văn hóa du lịch
thực thụ. Cụ thể, từ năm 2008, Sở VH,TT&DL thành phố Đà Nẵng đã thực hiện
công trình về văn hóa của người Cơ Tu vùng cao Hòa Bắc và Sở VH,TT&DL tỉnh
Quảng Nam đã tiến hành triển khai đề tài sưu tầm nghiên cứu về không gian văn
hóa cồng chiêng của các tộc người thiểu số Quảng Nam.
Trong năm 2007, nhiều hội thảo khoa học về âm nhạc
dân tộc trong phạm vi quốc gia và quốc tế đã được tổ chức như hội thảo chuyên
đề Thống kê về di sản âm nhạc dân tộc do
Bộ Văn hóa Thông tin tổ chức tai Hà Nội, hội thảo khoa học không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên tại Daklak, hội
thảo Bảo tồn và phát triển không gian văn
hóa cồng chiêng các tộc người thiểu số Quảng
Nam tại Tam Kỳ, Quảng Nam. Qua các cuộc hội thảo, chúng tôi nhận thấy một
vấn đề chung đã được đề cập đến là :“Làm
thế nào để bảo tồn và phát huy cồng chiêng, một loại hình nghệ thuật âm nhạc
dân gian đặc sắc trong không gian văn hóa cồng chiêng các tộc người thiểu số
trong thời kỳ hội nhập? “ .
Cũng có nhiều ý kiến xoay quanh vấn đề vai trò của
cồng chiêng trong đời sống đương đại, bởi vì ngày nay cồng chiêng đã dần dần
thoát khỏi môi trường của các nghi lễ đậm tính thiêng, đậm màu sắc huyền thoại, để hòa nhập với các sinh hoạt đời
thường và các bài chiêng đã trở thành tác phẩm nghệ thuật, các dàn chiêng chính
là những nhạc cụ dân gian đích thực. Cồng chiêng đang trên đường nghệ thuật
hóa, vì thế cần được quan tâm đúng mức để có phương thức bảo vệ thật hữu hiệu
tài sản vô giá này của nhân loại. Cần nỗ lực ngăn cản không để tình trạng chảy máu cồng chiêng tiếp diễn, không
nên ứng xử thô bạo với cồng chiêng, một bộ phận quan trọng trong không gian văn
hóa cồng chiêng nước Việt, các cơ quan chức năng cần có biện pháp không để xảy
ra việc kinh doanh thu lợi nhuận từ việc lấy cồng chiêng phục vụ cho nhu cầu
vật chất bằng cách đem cồng chiêng nung chảy thành những khối đồng vô tri vô
giác, một thứ kim loại có giá trị hàng hóa cao nhưng vĩnh viễn đã bị tước đi
giá trị văn hóa tinh thần vốn có. Quảng Nam có làng nghề đúc đồng Phước
Kiều, được vang tiếng trong cả nước. Vào cuối tháng 11/ 2007 tại Bản Đôn, trong
khuôn khổ festival Không gian văn hóa
cồng chiêng Tây Nguyên, quy trình đúc đồng được các nghệ nhân làng nghề
Phước Kiều thực hiện khá độc đáo, thu hút nhiều người xem, trong đó có GS Trần
Văn Khê, GS Tô Ngọc Thanh cùng một số nhà nghiên cứu văn hóa nước ngoài...
Có một vấn đề khá quan trọng nữa cũng được nêu ra
trong các hội thảo, đó là việc hiện đại hóa, khoa học hóa cồng chiêng bằng việc
sửa chiêng và lên dây theo hàng âm phương Tây, làm mất đi bản sắc tự nhiên của
cồng chiêng đã có từ ngàn xưa. Tại festival “Không
gian văn hóa cồng chiêng Tây nguyên 2007”, các nhà nghiên cứu văn hóa kỳ
cựu của đất nước buộc phải lên tiếng trước hiện tượng giao hưởng hóa cồng
chiêng trong chương trình biểu diễn khai mạc giới thiệu cồng chiêng các tộc
người Tây nguyên trước đông đảo công chúng trong và ngoài nước qua sóng truyền
hình trực tiếp của VTV. Từ đó thiết tưởng các địa phương khác nên rút kinh
nghiệm, thận trọng hơn để tránh lập lại con đường cải biên và quảng bá đáng
phê phán đã xảy ra ngay trên mảnh đất được mệnh danh là xứ sở của cồng chiêng.
Bảo tồn và phát huy nghệ thuật cồng chiêng của các dân tộc thiểu số
vùng cao Tây Nguyên - Tây Trường Sơn.
Hơn nữa, để việc lưu giữ - phát huy cồng chiêng các
dân tộc thiểu số vùng cao Tây Nguyên - Tây Trường Sơn thực sự trở thành chiến
lược hữu hiệu, nên chăng hằng năm, chúng ta thường xuyên tổ chức các cuộc liên
hoan - hội thảo về văn hóa cồng chiêng trên phạm vi toàn quốc để lắng nghe và cập
nhật nhiều thông tin hơn trong quá trình bảo tồn - phát huy di sản văn hóa quý
giá này, đồng thời nghiên cứu thấu đáo hơn về khía cạnh văn hóa nghệ thuật cũng
như bản sắc dân tộc của nó. Ngoài ra chúng ta cũng nên nhận thức rằng văn hóa
cồng chiêng của các tộc người thiểu số ở vùng cao Tây Trường Sơn là một bộ phận
trong không gian văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên. Bởi lẽ các tộc người này có
địa bàn cư trú tiếp giáp về thiên nhiên và có mối quan hệ đồng tộc.
Có lẽ chính vì thấy rõ vai trò quan trọng của loại
hình nghệ thuật âm nhạc dân gian độc đáo này, cho nên Bộ Văn hóa, Thể thao và
Du lịch đã thành lập Học viện âm nhạc Huế, trong đó cồng chiêng Tây Nguyên trở
thành một bộ môn chính thức được đưa vào chương trình nghiên cứu - đào tạo nhằm
chú trọng gìn giữ và phát huy giá trị bên cạnh Nhã nhạc cung đình Huế.
Với bài viết này, chúng tôi chỉ muốn nêu lên một
vài suy nghĩ về việc bảo tồn và phát huy nghệ thuật cồng chiêng các tộc người
thiểu số ở vùng cao miền Trung nói riêng và cộng đồng các tộc người đang sống
trên dải đất Việt Nam
nói chung. Mong rằng các cơ quan chức năng, các nhà nghiên cứu và hoạt động văn
hóa sẽ sớm có hành động thiết thực thể hiện rõ hơn tinh thần trách nhiệm đối
với nghệ thuật cồng chiêng, di sản văn hóa của nhân loại để cho cồng chiêng mãi
mãi là dấu ấn đậm nét của quá khứ còn được lưu giữ trân trọng, không chỉ trong
tâm thức đồng bào các dân tộc thiểu số Tây Nguyên - Tây Trường Sơn mà còn ngân
vang rộn rã hơn trong không gian thực, đầy sống động của các nghi lễ, lễ hội
dân gian từ các làng buôn xa xôi và được giới thiệu sâu rộng đến công chúng cả
trong những lễ hội hiện đại với vai trò kết nối quá khứ với hiện tại, thể hiện
được tinh thần cộng cảm sâu sắc mãi trường tồn với thời gian của các tộc người
thiểu số vùng cao miền Trung.
Hỡi làng
buôn, hỡi núi rừng hùng vĩ
Hãy
trổi lên giai điệu của cồng chiêng
Cùng
ngợi ca sự no ấm lành yên
Của
mảnh đất thần linh từng che chở.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét