Trước năm 1945, không chỉ ở quê tôi là làng Bảo An, mà ở
một số địa phương ven sông Thu Bồn đều
có đò dọc chỡ khách đi xuôi, tức là đi Hội An, còn gọi là đi Phố. Đò dọc là
phương tiện rẻ tiền nhất, mà cũng thuận lợi nhất, an toàn nhất. Hồi đó cũng đã
có ô tô khách, nhưng loại xe nhỏ, ít chỗ ngồi, chạy từ La Tháp xuống thị trấn
Nam Phước, nếu đón giữa đường, xe cũng đã chật ních, nên ở quê tôi, không mấy
ai chọn phương tiện này. Đò dọc thường nhổ sào vào quãng bảy giờ tối. Vì từ các
xóm ra bến chỉ hơn một cây số nên vào giờ ấy, ai nấy đều có mặt ở bến sông, nơi
chiếc ghe đậu sẵn.
Khách
phần lớn là các ông bà có tiệm buôn ở chợ Bảo An, họ đi để mua sỉ háng hóa về
bán lẻ lại. Một số đi công việc riêng như khám bệnh ở nhà thương Phố, đi lãnh
thư bảo đảm ở Bưu điện, học sinh đi học,...
Chủ đò dọc là ông bà Kiểm Lài, lúc
này cũng đã dọn dẹp, lau chùi khoang ghe sạch sẽ. Nếu mùa đông là khoan được
trải chiếu để khách nằm nghỉ. Mùa hè, mấy tấm ván láng bóng, vừa đặt mình
xuống, khách đã nghe mát rợi.
Đi đò dọc
còn được tận hưởng cái thú trăng thanh gió mát về mùa hè nóng nực, được nghe
những lời hò khoan ý vị giữa đêm khuya vang vang trên dòng sông rộng:
...Hò ơ... ơ...
Gió nam thổi xuống
lò vôi
Ai
đồn với bạn ta có đôi (mà) bạn buồn ơ...ơ...
Kể
từ ngày bước xuống ghe buôn,
Sóng
bao nhiêu dợn, dạ chàng buồn bấy nhiêu... hò...ơ ơ...
Đi đò dọc thuận tiện, an toàn và thú vị như thế, tại sao
lại có câu hát:
Trồng
trầu thả lộn giây tiêu
Con
đi đò dọc, mẹ liều con hư.
Con đây là con gái. Ta hiểu câu hát
này là lời người mẹ dặn dò, nhắc nhở con gái phải cảnh giác. Đi đò dọc có tiện
lợi, có thú vui, nhưng cũng có những điều bất tiện cho các cô gái, nhất là các
cô gái mới lớn còn ngây thơ, hồn nhiên giữa cuộc đời. Đó là đi đò dọc phải ngủ
đêm suốt trong chuyến đi. Đò dọc thường được thiết kế hai khoang, một khoang
dành cho nam, một khoang dành cho nữ, nhưng giữa hai khoang không có vách ngăn,
chỉ là cao thấp hơn nhau độ vài mươi phân.
Con gái
tuổi ấy, thường đặt mình nằm xuống là ngủ say như chết. Nếu trong đám khách nam
có một tay càn quấy nào đó lợi dụng tình thế ấy, giữa đêm khuya gây ra sự lộn
xộn, không ai lường được, thì người gánh hậu quả phải là cô gái trẻ - khách đi
đò.
Tuy
nhiên, theo tôi nghĩ, câu ca dao này không thực tế. Không phải hễ cứ con gái đi
đò dọc là con gái hư, mà còn tùy người, tùy trường hợp, tùy điều kiện. Và nói “mẹ liều con hư” chứng tỏ người mẹ không
còn biện pháp gì ngăn chặn hay sao mà để “liều” cho con hư hỏng. Như vậy, câu
ca dao:
Trồng trầu thả lộn giây tiêu,
Con đi đò dọc mẹ liều
con hư.
Là một câu có ý nghĩa tiêu cực và không hợp lý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét