Nguyễn Hữu Cảnh
Bát nước ân
tình
Buổi chiều mùa hè nắng dịu dần,cơn gió
mơn man thổi từ bờ sông Yên về mát rượi. Ánh trăng đã lấp ló sau lũy tre làng. Công
việc đồng áng dường như đã vơi, tôi đôn đả chạy sang nhà bác Tư và dượng Ba để
mời sang nhà tôi uống nước. Cũng như bao lần trước,hễ nấu được ấm chè xanh là
bố tôi thế nào cũng sai tôi mời các bác sang cùng uống cho bằng được .Bên bát
nước chè xanh,trò chuyện việc làm đồng, gương mặt bố tôi rạng ngời hạnh phúc. Trong
đôi mắt trẻ thơ của tôi, hình như bố chỉ cần uống nước chè xanh là đã no mà
chẳng cần ăn. Bởi lẽ mỗi lần như thế, mẹ tôi thường giục bố đi ăn cơm nhưng ông
nào có để ý đến .
Chẳng biết tập tục uống nước chè xanh có
tự bao giờ,nhưng ở quê tôi nhà nhà ai cũng thích. Mỗi lần đi chợ Túy Loan về,mẹ
tôi bao giờ cũng mua một bó chè xanh to tướng để chia nhau cho bà con trong
xóm. Mẹ tôi khéo léo phân ra từng bó nhỏ đều nhau, cẩn thận để gần ảng nước giữ
ẩm cho chè tươi lâu mà nấu được nhiều ngày. Những lá úa ,lá sâu được ngắt bỏ.
Mẹ tôi bảo, muốn mua được bó chè ngon phải chọn chè có lá thật tươi xanh, vừa
ngắt từ cây chè xuống. Cây chè được trồng ở nơi tiếp nhận nhiều ánh sáng mặt
trời. Màu xanh lá chè không được đậm quá hoặc nhạt quá, nếu đậm thì chè đã
già,nhạt quá thì cây chè còn non, uống không được ngon.Mẹ tôi tỉ mẩn bẻ từng
đốt cây chè bỏ vào nồi. Phần gốc, cọng to mẹ đặt xuống dưới, phần ngọn cây chè
mẹ xếp trên cùng. Làm như thế khi đun nấu cọng chè chín đều, lấy hết được nhựa
chè.
Muốn nấu được ấm chè ngon quan trọng là
nước.Nước nấu chè xanh phải trong và không được có phèn. Nếu nước bị nhiễm phèn
thì ấm chè khi nấu ra nước sẽ đục như nước vối uống không ngon,để không được
lâu, chóng ôi thiu, nhiều khi không dùng được. Giếng lấy nước nấu chè xanh phải
ở nơi cao ráo, cách xa ruộng đồng. Ở quê tôi có nhiều giếng nhưng duy nhất chỉ
có giếng Bà Tổ ở cuối làng là nấu được chè xanh mà thôi. Dường như trời đã tặng
cho làng tôi ,một vùng đồng chiêm trũng thấp lụt, mạch nước ngầm tuyệt hảo để
dân làng nấu nước chè xanh. Bởi không có giếng nào nấu nước chè xanh ngon hơn nguồn
nước nơi đây. Bàn tay khéo léo nấu ấm chè xanh của mẹ tôi qua các thao tác mới
nâng niu làm sao! Củi nấu nước chè được mẹ chọn lựa kỹ. Củi gỗ phải săn chắc
phơi thật khô để lửa được tốt .Khi nấu, ấm chè sôi lên phải giữ vừa lửa. Lửa to
nước trong ấm sẽ trào, nhỏ lửa nước chè ít xanh và không lấy hết được nhựa cây
chè. Khi nấu cũng không để ấm chè sôi quá lâu, vì như thế sẽ mất đi tinh chất
của cây chè. Ấm chè sôi cỡ 15 phút là vừa.
Uống nước chè xanh phải có cách riêng mới
thưởng thức hết vị ngon. Ở quê tôi ngày xưa không có thói quen uống nước chè
xanh bằng ly thủy tinh mà bằng tô, bát sứ có nắp đậy. Nhìn bát nước chè xanh
trong vắt như màu lá chuối non mơn mỡn, hiện lên những hoa văn trang trí của
bát sứ khiến lòng thêm lâng lâng cảm xúc. Uống nước chè xanh chỉ hớp từng hớp
một để nghe vị chát chát, vừa ngọt
ngọt,bùi bùi, vừa thanh dịu thấm dần vào lưỡi mới cảm nhận hết vị ngon của lá
chè xanh. Uống nước chè xanh không được nóng quá hoặc nguội quá,chỉ vừa ấm là
đủ. Hương vị nước chè xanh thấm vào cơ thể nghe như hương vị của nắng, của gió,
vị ngọt chát ngai ngái của đồi đất quê hương…Bên cạnh các dụng cụ chuẩn bị đi
làm đồng ,bố tôi bao giờ cũng cẩn thận mang theo ấm chè xanh như một vật quí. Trong
niềm vui được mùa của vụ gặt, nghỉ giữa buổi bát nước chè xanh chuyền tay nhau,
câu chuyện thêm râm ran, tiếng cười như nở hoa trên đồng ruộng. Chợt nhớ câu
hát của nhạc sĩ An Thuyên :
Bao ân tình mộc mạc làng quê,
Trưa nắng hè gọi nhau râm ran chè xanh…
Sau này phải đi ở xa, mỗi khi trở về tôi
thường ghé vào quán nước đầu làng .Trong túp lều tranh tre nứa lá, ngồi uống
bát nước chè xanh từ bàn tay của cụ già có dáng dấp giống mẹ tôi ngày xưa trao
cho, mắt thơ thẩn mơ màng nhìn ra xa ngoài Đồng Rau, Đồng Biền Xứ thấy những
sóng lúa nhấp nhô đuổi nhau tít tắp, những cánh cò trắng chao lượn dập dờn, tôi
cảm nhận cái mùi vị đặc trưng của quê hương, thấy lòng mình cũng xôn xao như
những sóng lúa ngoài kia …
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét