Trần Hồng
Nàng Tiên
sa
Ngày xưa ,
con sông Hàn chảy ra biển gọi là cửa Hàn, phía Đông Nam có đỉnh núi Sơn Trà,
phía Tây Bắc có đỉnh Hải Vân quanh năm mây phủ, nối liền là bờ biển vòng cung
từ Lăng Cô, Liên Chiểu đến chân núi Sơn Trà là Vũng Thùng rộng lớn, nước sâu là
Vịnh có cửa biển mênh mông, ngư dân từ
các làng trong Vịnh cho ghe thuyền xuôi ra cửa Hàn ra biển đánh cá kiếm sống.
Một hòn đảo nhỏ nằm ngay cửa ra vào Đà
Nẵng, trong dân gian gọi là Hòn Hành ( Sơn Trà nhỏ ) hay Cù Lao Hàn. Quang cảnh
núi non, biển nước trong xanh sóng vỗ rạc rào, cây chen đá, lá chen hoa, khói
mây lan tỏa cảnh đẹp hùng vĩ, rất nên thơ nhất là buổi sáng mặt trời vừa lên
hừng sáng phía Đông và cảnh chiều hoàng hôn, mặt trời ửng hồng phía Tây như bức
tranh thủy mạc, màu sắc chan hòa tuyệt tác. Tiếng sáo dìu dặt tiếng mõ gọi trâu
về từ các đồi núi thật êm ả, dịu ngọt nơi thôn xóm, nhà nhà tỏa khói buổi cơm
chiều, chờ chồng con đi làm về. Ngoài cửa biển các thuyền, bè đánh cá của ngư
dân cũng tấp nập vào bến .
* Hòn Hành có vĩa đá bằng phẳng nằm sát mặt biển,
ba bên cây cối xanh tốt, các khối đá to nhỏ chen chúc trong các gốc cây rừng
tỏa bóng mát, gió thổi mơn man qua kẻ lá, hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ êm ã, một
cảnh đẹp thiên nhiên ban tặng cho con người vùng biển Cù Lao Hàn đầu biển cuối
sông rất xinh đẹp nên thơ,…
* Phía trong Cù Lao Hàn, giữa những cây cao cành
lá sum suê các cụm đá to nhỏ chồng lên nhau trải dài một vòng cung rộng lớn,
chính giữa là một mặt cỏ, cây lưa thưa bằng phẵng, đó là túp nhà nhỏ của chàng
Sơn, một bần ngư từ trong làng ra đây sinh sống, hằng ngày anh ra biển câu cá,
thả lưới vây đánh bắt tôm, cua, mực và các loại cá khác, chiều về anh chèo ghe
đem cá vào làng để bán và mua rau, mắm, thực phẩm đem về, một mình sống côi cút
với cây rừng, biển cả không biết từ bao giờ ở Cù Lao nhỏ này .
* Các buổi chiều trời đẹp anh thường ra trước nhà
ngồi trên các tảng đá lớn nhìn ngắm cảnh hoàng hôn xuống dần bên kia đỉnh Hải
Vân. Khi các nàng tiên bay từ trên cao, vượt qua các khóm mây lướt nhẹ rồi hạ
cánh xuống bãi đá rộng chạy dài trải ra biển để tắm. Chàng Sơn rất ngỡ ngàng,
sợ hãi vội thu mình núp vào khe đá, chưa biết chuyện gì xảy ra, cho đến khi bầy
tiên nữ tắm xong, bay về trời anh mới dám đứng lên nhìn theo cho đến khi các
nàng Tiên đã khuất vào mây anh mới lững thững trở về lều suy nghĩ rất khó hiểu
.
* Từ hôm đó, các buổi chiều sau, anh tìm một nơi
ẩn mình kín đáo, ngồi gần hơn để quan sát. Nhưng các buổi chiều tiếp theo không
thấy hiện tượng tiên từ Thiên đình xuống hạ giới tắm, chơi rồi bay về trời nữa.
Tuy vậy anh tò mò và thật thà của đức tính người vùng biển, anh kiên trì chờ
đợi không nãn chí. Cho đến một buổi chiều hôm đó các nàng tiên lại bay xuống
bãi tắm Hòn Cù Lao nhỏ, vội bỏ cánh và xiêm y ào xuống tắm bơi lội nô đùa, nước
tung toé sóng dậy một vùng.
* Trong khi các nàng tiên
say sưa vùng vẫy tắm mát, bơi lội mê mãi không hay biết có một người núp kín
đáo, ghé mắt nhìn các tiên nữ nô đùa bơi ra xa, chàng ngư dân vội vàng bò ra
lấy cặp cánh để gần nhất và ôm vật quí chạy vào rừng đem dấu kín trong hang đá. Khi chàng quay ra bãi tắm thì
bầy tiên nữ đã bay về trời, chiều hoàng hôn xuống dần …
* Sơn đi dần ra mũi mé
biển, trời nhá nhem, anh nghe có tiếng khóc thút thít trong bụi cây, anh chậm
rãi đi dần tới. Một cô gái ngồi cúi đầu, hai tay ôm mặt khóc,…Anh đoán biết
chuyện gì đã xảy ra. Nàng tiên giật mình nhìn ra,một chàng trai ngực trần vạm
vỡ, đen bóng đứng trước mặt. Nàng e sợ đứng lên hai người nhìn nhau, một tia
chớp bất chợt như trời đã sắp đặt,…
Anh cầm tay nhẹ nhàng đưa
cô tiên nữ về túp lều của mình,Từ đó, họ thành vợ chồng sống thật hạnh phúc bên
nhau.
* Một năm sau vợ Sơn đẻ con gái đặt
tên là Tiên Trà. Hai vợ chồng sống vui hạnh phúc bên con .
* Một buổi
sáng như mọi khi, Sơn cùng bạn thuyền ra khơi đánh cá,Tiên nữ ở nhà làm việc
nhà, cơm nước chơi với con và ra rừng, vào núi hái rau quả nấm và gánh củi khô
về nhà. Nàng mãi mê hái nấm và di dần vào trong hang đá .Một hang đá nằm
sâu ngoắc ngoéo ,có dòng nước chảy róc
rách, nàng phải bước trên các tảng đá đi dần vào và bắt đựợc nhiều cua đá. Khi vào dần thấy
dấu vết, dấu chân người, nàng rất sợ, nhưng cứ đi vào thử xem sao, bầy dơi nghe
động vội bay ra rào rào, nàng đành nép vào bờ đá để tránh .Bỗng nàng thấy có
những hòn đá và cây chống như một cửa ra vào. Nàng ôm các hòn đá bỏ qua và gạt các cây gỗ chống ra,…Trong hang tối
lấp lánh ánh sáng như mắt ngọc nàng bước tới, thật bất ngờ đây là cặp cánh tiên
của nàng đang gát trên một tảng đá nằm cao trên vách đá .Nàng mừng run lên, nàng
ôm vào người vuốt ve phủi sạch,
đây là đôi
cánh đã rời nàng từ buổi chiều đã sáu
năm tròn nay mới về với nàng. Tính ra nàng đà ở trần gian sáu năm, có chồng ,có
con hạnh phúc đang êm ấm sum vầy .Nhưng cái án mà Ngọc Hoàng đày xuống hạ giới
đã hết ,nàng phải vâng lời trở về Thiên Đình để chầu Ngọc Hoàng ,gặp lại Vương
Mẫu và các Tiên nữ, bạn bè đã lâu không được gặp nhau, cảnh đoàn tụ nơi tiên
cảnh sẽ vui vầy bình yên, hòa hợp lâu dài,…
* Nàng đem
đôi cánh về lều cất một nơi kín đáo .Nàng nấu cơm ,dọn sẵn ra mâm , ôm con gái vào lòng, dặn dò con nơi để áo quần, nơi
để gạo ,mắm muối dự trữ ,khi nào cha về thì chỉ cho cha ,nàng chãi tóc hôn con
,bần thần ra vào như không thể rời con gái máu mũ thơ ngây nơi trần gian.
* Nàng ra vào
nhìn túp lều tranh mà nàng đã sống với chồng con hạnh phúc nơi nầy, nàng không
nở bỏ rời nó. Nhưng thời gian không cho phép nàng chậm trễ nữa, trời đã về
chiều, mặt trời sắp lặn nàng cùng con ra bãi đá, nàng lắp cành vào, bay liệng
vòng quanh, ban đầu rất khó khăn nhưng dần dần nàng đã bay thuần thục như xưa. Con
gái Tiên Trà rất thích thú giơ tay vãy, vui reo , hoan hô mẹ bay giõi. Nàng bay
vòng mấy lượt rồi trên không trung bỗng có các nàng Tiên bay lượn gọi nàng. Nàng
sà xuống ôm hôn con lần cuối, gạt nước mắt cất cánh bay lên nhìn con lần nữa
rồi cùng các nàng Tiên bay vút lên trời, xa dần xa dần và mất hút, chỉ còn đám
mây vàng lững lơ, một đàn chim bay về tổ, khuất dần bên kia núi, trời tối dần
trong cảnh hoàng hôn. Chỉ còn Tiên Trà đứng một mình, vãy tay giơ cao lên gọi:
Mẹ ơi ! Mẹ về với con! Tiếng gọi vang trên mặt biển, bay vào không trung nhỏ dần,
văng vẵng. Em ngồi xuống ôm mặt khóc nức nỡ,….Mẹ ơi ! Mẹ về với con ! Mẹ ơi
!..Mẹ ơi !
* Chàng Sơn
hớt hãi chạy ra bãi đá, thấy con ngồi khóc một mình , chàng chạy đến hai cha
con ôm nhau _ Bé Tiên Trà chỉ lên trời
làm động tác mẹ bay lên trời với đôi cánh,… Anh hiểu sự tình, vợ mình đã tìm được
đôi cánh , chàng dấu trong hang đá bấy lâu nay và nàng đã bỏ chồng con bay về
Tiên cảnh . Chàng bế con về túp lều của mình. Bé Tiên Trà chỉ cho cha mâm cơm
dọn sẵn, các thứ mẹ để sẵn cho cha con khi nàng không còn ở lại trần gian.
Chàng biết nàng rất đau khổ không nỡ rời chồng con đang sống trong ấm êm hạnh
phúc, nhưng lệnh Ngọc Hoàng gọi về, nàng không thể nào trái lệnh thiên đình mà
phải chấp nhận lệnh của Ngọc Hoàng, bỏ chồng và con thơ ở lại nơi trần gian một
cách đau đớn, chia lìa,…
* Chiều chiều
hai cha con ra ngồi ở bãi đá ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm, chờ đợi mõi mòn,…Bóng
chiều ngã dần sau núi, bầy chim ríu rít gọi nhau bay về tổ, trời tối dần,…Chỉ
còn bóng hai cha con lung linh trên mặt biển,…
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét