Lưu Anh Rô
Hàu
sữa
hay
“sơn
hào hải vị ?”
Trước hết cần biết rằng, nếu căn cứ vào từ điển Việt ngữ
hiện có cho rằng: “sơn hào là một loại
thức ăn quý chế biến bằng hải phẩm lấy ở rừng núi” thì sẽ chẳng tìm đâu ra
món “hào” có thể thoả mãn yêu cầu vừa là “hải phẩm” lại vừa được “lấy ở rừng
núi” cả. Với người Quảng nói chung và Đà Nẵng nói riêng thì hào thực ra chỉ là hàu mà thôi ! Do phát âm chệch nên người Quảng nói hàu thành hào !
Hàu là một loài sinh vật thuộc bộ giáp xác, sống ký sinh
trên những tảng đá lớn, nơi những gành đá gần nước biển, ngày đêm luôn có sóng
biển phủ lao chao. Bắt hàu, chế biến hàu, ăn hàu là cả một quá trình công khó,
song sẽ không tiếc công khi nếm được một miếng hàu – món mà các bậc đế vương,
chúa quyền xưa mới được nếm thử.
Đội quân chuyên bắt hàu là những người phụ nữ làng biển,
sống gần những gành biển – họ là những người chuyên khai thác đặc sản này – vì
hội đủ đức tính kiên trì, nhẫn nại, chịu đựng trên nắng, dưới nước và ở giữa
những tảng đá bám đầy hàu lởm chởm nhưng lại rất dễ trơn trợt.
Hàu là một món hải vị đặc trưng của Đà Nẵng nói chung,
nhất là tại các gành đá trên bán đảo Sơn Trà và chân đèo Hải Vân. Đi khai thác
hàu người ta thường gọi là "khẻ hàu”. Thời nay đi bắt hàu, mỗi người trang
bị một búa nhỏ, một nhíp kẹp và một lon guigoz (một loại lon bằng nhôm, đựng
sữa bột cho trẻ em uống do Pháp sản xuất), rồi chọn một tảng đá có nhiều hàu
bám mà thong thả khẻ, kẹp rút lấy ruột hàu bỏ vào lon.
Hàu gành ở biển thân dài như túi mật động vật, túi mỏng
bọc lấy chất sền sệt của thịt hàu màu trắng sữa nên gọi là hàu sữa. Người kẹp
cần phải cẩn thận khi kẹp hàu ra khỏi vỏ, nếu không thì ruột hàu sẽ vỡ, thịt
hàu nát ra thì xem như công cóc.
Hàu làm được nhiều món: nấu canh với bất kỳ nông sản nào
như rau, củ, quả, xào hành tây, thơm/dứa, cà chua. Nấu canh hay xào từ đặc sản
hàu đều cho người ăn, cái xúc cảm “sơn hàu hải vị” của các vị đế vương xưa thực
ra là gì. Một nồi nước đun sôi với cà chua, thơm, gia vị, một nắm lá me non,
chờ cho nước sôi dậy, rồi bỏ hàu vào chừng 5 phút thì nhắt xuống, ta có ngay
một món canh chua hàu ý vị. Hàu rửa sạch, để cho ráo nước. Phi dầu phụng lên,
bỏ hành tây xắt nhỏ vào đảo kỹ, sau đó cho hàu sữa đã ướp gia vị vào đảo qua
một lượt, đặng nhắt xuống, cho rau ngò, cần tây vào, ta có một đĩa hàu xào dùng
mồi nhậu độc nhất vô nhị. Một nồi cháo nấu với đậu xanh được ninh nhừ mịn; ướp
sẵn các thứ gia vị vào hàu với ước lượng vừa ăn, rồi đổ thẳng hàu sữa vào nồi
cháo, khấy đều một lát, nhắt xuống cho một ít lá hẹ, rau ngò vào. Vậy là ta có
ngay một món “cháo hàu”, xưa chỉ dành cho hoàng thân quốc thích mà thôi!
Hàu đã được chế biến cầu kỳ khi nhà có khách. Một lò than
củi hay bếp điện, bắt lên một chảo dầu, một chén trứng gà đánh đều và một đĩa
hàu lặt sạch, một ít rau thơm, chanh, tiêu. Chờ cho dầu sôi, gắp hàu lăn qua
trứng nhúng vào dầu, gắp ra, nhón ít muối tiêu kẹp cọng rau thơm, bỏ vào miệng.
Ăn kiểu này cần phải từ tốn, thủng thẳng, ngậm từng con hàu nhỏ, đừng dùng răng
mà dùng lưỡi ép lên thân hàu. Vị hàu ngọt thanh, thơm trứng, béo dầu, tan trong
miệng, dịch vị tiết ra, lúc đó mới nhai nhỏ nhẹ cho nát rau thơm. Tất cả quyện
lại, làm đầu lưỡi người ăn như ngây dại vì... hàu.
Ngoài ra còn một cách ăn hàu vô tiền khoáng hậu mà chỉ
dành cho dân dã, không dành cho bậc đế vương, đó là ăn hàu gành.
Muốn ăn hàu gành, bạn cần phải thân quen một người dân
làng biển để họ dùng phương tiện đánh bắt của mình đưa thẳng bạn ra gành mà ăn
trực tiếp. Ăn hàu ngay tại gành khơi là một món ăn dân dã kiểu biển khơi, một
thú vui lạ đời giữa chốn non bồng nước nhược mà không phải ai cũng được một lần
có dịp được tưởng thưởng trong đời.
Vào mùa hè, nhằm lúc trời thanh, biển lặng những tảng dá
gành xim xíp nước là lúc đắc ý nhất cho món ăn hàu gành. Là người đi biển, hãy
chọn cho mình một tảng đá có nhiều hàu bám và tìm lấy con to. Chờ khi thuỷ triều
rút chừng nửa thước hay một mét, là lập tức bắt đầu vào cuộc dân dã biển khơi
chốn non bồng nước nhược[1].
Đã ra đến gành hàu, tìm được con to vừa mắt thì hãy lên
rừng quơ vội một ít lau lách khô, chất phủ lên hòn đá đầy hàu đã chọn và dùng
bật lửa, đốt đống lau lách khô ấy từ dưới hướng gió. Chờ cho lau lách cháy
sạch, lửa bắt là lúc hàu đã bị nung chín bởi nhiệt độ của lửa ấy, thì dùng một
cái gàu nhỏ, múc nước biển tạt lên hòn đá, cho trôi sạch tro than. Thế là “cuộc
đánh chén hàu gành” bắt đầu. Là thực khách của dân làng biển hãy dùng dùi hoặc
dùng nhíp mang theo, gắp lấy ruột hàu lòi ra khỏi miệng rõ, chấm vào một tí
chanh rồi đưa lên miệng. Không có một lạc thú nào ở chốn trần đời sánh bằng
cách ăn hàu biển hoang dã này. Giữa biển trời mênh mông, từng con hàu đã bị
nung chín như dâng hiến cho sự kết hợp tinh tuý của biển và rừng, một bữa no mà
không hề thấy chán. Có những con hàu trao thân từ trong lỗ hàu tun hút, tưởng
già đến mấy thế kỷ mà bất ngờ dài như ngón tay giữa đầy sữa, ngọt lịm, lẫn
trong cái măn mẳn của nước biển vừa tưới lên.
Trong cái thú trần ai có thực đó, hãy tự thưởng cho một một chung rượu
đế, những thực khách dân dã biển khơi này chắc sẽ cảm nhận ra sơn hàu chốn cung
đình có đáng!
Một hòn đá hàu lớn có thể cung cấp cho 4, 5 người ăn,
nhấm rượu thong thả, cần mẫn trong cả tiếng đồng hồ. Và nếu còn thòm thèm bên
gành đá, hãy chọn một tảng đá đầy hàu và... tiếp tục.
[1] Chế
độ thuỷ triều của Đà Nẵng là tạp triều nên có lúc trong một ngày có đến 3 lần
thuỷ triều lên xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét