Vạn Ninh
Truyền thuyết
bên bờ thành Chămpa
Trong dân
gian có rất nhiều truyền thuyết kể lại những câu chuyện về Chămpa. Chuyện con
cua vàng Hời bò đi ăn đêm. Chuyện thi đắp tháp giữa Đại Việt ta với người Chăm,…Và
câu chuyện thi đắp bờ thành tại thôn Cẩm An, (tên hợp nhất của hai làng Cẩm Sơn
và An Thành) thuộc xã Duy Trung, huyện Duy Xuyên (Quảng Nam), giữa nước ta và
Chămpa, là một trong những câu chuyện còn truyền khẩu tại đây. Nơi đã để lại
câu ca, phản ảnh một thời cơ cực của chốn đèo heo hút gió, gian khó khổ nghèo
trên vùng đất xưa
Điên
cha mồ tổ chi hành
Đem
con mà gả An Thành – Cẩm Sơn
, Nhưng bây
giờ đây, cuộc sống người dân trên vùng đất ấy đã dần dần phồn sinh. Những mái
nhà ngói đỏ xinh xắn chạy dọc theo hai bên đường rộng thoáng. Đồng lúa mơn mởn
xanh từ những bàn tay chăm chỉ, đã đem lại đầy đủ cho niềm tin yêu, sự quyết
tâm về một nơi được lộc trời ban tặng:
Bao
giờ Cấm Nhọn hết cây
Đập
Đá hết nước, thì dân đây mới hết tiền
Những địa danh Cấm Nhọn nằm về hướng Nam . Cấm Sải, Cấm Chè, Cấm Lớn, dãy Tam Sơn chắn dài và bao quanh cả một phía tây
bắc. Những ngọn núi được gọi tên theo hình dáng. Từ thời xa xưa, các núi ấy cấm
không cho mọi người dân lên đây. Quy định bất thành văn “cấm” ấy, ngày nay chỉ còn hiệu lực đối với ngọn núi Cấm Nhọn mà thôi. Bây giờ ngay cả
những gia đình quần cư, hoặc sống rải rác đưới chân núi Cấm Nhọn, họ vẫn tự tuân thủ. Xem đấy như là một ngọn núi thiêng của đất Cẩm An. Vì thế, Cấm
Nhọn, từ bấy lâu vẫn là một ngọn núi nguyên sinh, đầy bí ẩn, còn giữ nhiều
truyền thuyết huyễn hoặc.
Nhà thơ Sa
Hoài Nhân (Phạm Sa), đang làm việc tại xã Duy Trung, không những kể lại huyền
thoại thi đắp bờ thành, mà còn dẫn tôi đến nơi để mục sở thị cái bờ đất truyền thuyết ấy. Chuyện kể rằng: Sau
khi hai bên Việt - Chăm giao hẹn tập kết vật liệu trong thời gian quy ước, và
đồng thuận chỉ cùng đắp thành trong một đêm mà thôi. Nếu bên nào đắp thành dài
hơn, cao hơn, thì bên ấy sẽ thắng cuộc. Bên thua phải dời đất, nhường lại cho
bên thắng, phần đất đã thỏa hiệp.
Thế rồi, bên
nào cũng dốc toàn nhân lực để đắp thành. Đến khi hết thời gian quy định, quân
Chămpa vô cùng ngạc nhiên nhìn thấy thành của ta cao và dài hơn thành của họ
rất nhiều. Thế là họ đành thua cuộc, dời bỏ đất mà đi! Tương truyền dân ta đắp
thành bằng khung tre, trộn rơm nhồi đất sét, tương tự như làm phên đất nhà ở.
Trong lúc đó, người Chăm ra sức, hì hục chuyển đất đắp bờ. Câu chuyện ấy, thực hư thế nào thì không rõ.
Nhưng cái bờ thành của người Chămpa kia, cho đến ngày nay, vẫn là sự hiễn hiện
trước mắt chúng ta.
Đường lên bờ thành.
Qua khỏi cầu
Chìm chừng vài trăm thước, (nay là chiếc cầu mới hiện đại) tại Trà Kiệu, rồi rẻ
về phía tay mặt độ hơn 3 cây số. Du khách sẽ gặp giếng cổ tại thôn Cẩm An, nằm
bên trái con đường đất rộng. Tại đây, chỉ cần đi thêm một đoạn chừng 500 mét
nữa thôi, là chúng ta đã tiếp cận với bờ thành. Bờ thẳng tắp, đắp dài khoảng
1000 mét. Gối đầu với con đường dẫn lên khe Dâu, nơi hợp lưu nước hội về khe
Cát. Thưở xa xưa, không rõ thành cao và rộng bao nhiêu. Nhưng cho đến hôm nay,
mặt bờ thành hiện tại, rộng hơn 5 mét, và bờ thành ấy còn cao đến những 3 mét.
Tuy nhiên, có một vài nơi bị xói mòn do mưa lũ. Nhưng chỗ thấp nhất vẫn cao đến
khỏi đầu người lớn. Dẫn theo lời của các vị cao niên, thì khoảng 50 năm trước,
bên trong phía chân thành, còn có những hào cạn. Nhưng càng về sau, người dân
phá vỡ, lấp dần để làm ruộng. Do đó đến nay, không còn dấu vết gì để lại. Hiện
thời, trên bờ thành di tích ấy, người dân địa phương trồng cây keo lá tràm.
Đi trên bờ
truyền thuyết, trước ngọn gió từ phía thượng ngàn kéo trên những đám ruộng phù
sa trải xanh mênh mông. Gió tràn qua hàng cây keo lá tràm thẳng đứng, nghe âm
thanh xào xạc khiến ta liên tưởng đến những tiếng hô xung kích của quân Đại
Việt tràn lên bờ thành. Ngọn gió rung lên tiếng giáo mác giáp trận.
Thăm ruộng của người Chăm xưa.
Đường dẫn vào bên trong thành, xe máy từ từ
chạy qua những đoạn quanh, những đường dốc lởm chởm đá núi, qua một khe nước
nhỏ chạy dọc ven đường. Theo các lão nông
tri điền, thì con nước ấy, ngày xưa rộng lắm. Đó là nguồn tưới tiêu vườn
trại, cây cối cho dân trong làng. Tại đây, chúng ta có thể lên với đồi, để được
nhìn thấy, và để được đi trên những thửa ruộng bậc thang của người Chămpa xưa.
Những đám ruộng chia thành nhiều hình dáng khác nhau. Diện tích không đồng đều.
Những đám ruộng ấy được xác lập sỡ hữu bằng những bờ đá do người Chăm đắp dựng,
đến nay vẫn còn. Đấy là những bờ thửa, mà người Chăm dùng đá núi để phân định.
Những viên đá màu đen sẫm, hoặc xám nâu, mang nhiều hình thù khác biệt, được
sắp thành hàng. Từ phía dưới nhìn lên, nối – nối bờ đá lô nhô. Trong bậc tầng
dãy ruộng khô, mọc phủ đầy những cây cỏ dại trên vùng nắng nung, lá cằn cỗi.
Theo lời của anh Phạm Sa, các nhà khảo cổ, cũng như những người chơi đá cảnh,
đã tìm đến nơi này để khảo sát, và họ cho rằng đây là loại nham thạch. Có thể
từ hàng triệu năm trước, nơi này là miệng của một ngọn núi lửa? Vì thế, đã có
một dạo, những tảng thạch di dạng ở xung quanh tầng ruộng bậc thang này, đã
được các nhà chơi đá cảnh chiếu cố.
Không gian thiên nhiên bị phá vỡ bởi những tay săn lùng đá lạ. Do đó chính
quyền địa phương sở tại đã nghiêm cấm việc khai thác đá bừa bải tại nơi đây, để
bảo tồn nguồn đá cổ.
Đường
lên thượng ngàn:
Xa hơn về phía núi, dẫn lên con đường đất
thoai thoải, một vài chiếc ô tô chạy ngược chiều. Trên xe chất đầy những cây
keo gỗ lá tràm. Chúng ta lên dần, lên dần, sẽ vô cùng thanh thản trước không
gian yên bình của hồ Đập Đá. Hồ xanh biếc một màu miên man. Mặt nước hiền
hòa gợn bóng những công nhân đang thu hoạch cây keo lá tràm từ trên dốc cao
nghiêng nghiêng. Các chàng trai khỏe khoắn, những cô gái xinh xắn. Họ đang rộn
ràng vào vụ thu hoạch.
Chiều gác Cấm
Nhọn chênh vênh. Trở gót Cẩm An yên bình. Quay lưng bờ thành Chăm tại Duy
Trung. Đi giữa cuộc sống thanh bình, giã từ những nụ cười hiếu khách, chúng ta
cảm thấy lâng lâng một niềm vui khó tả của một chuyến du xuân…
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét